Tôi nghĩ danh tiếng của mình không chỉ dừng lại ở Việt Nam. Từ những tờ báo lớn của Trung Quốc đến mạng xã hội Reddit đều đã viết về tôi. Vậy là vươn ra thế giới rồi đúng không?
Định hướng ban đầu của tôi là làm về truyền thông. Khi gần tốt nghiệp đại học, trong đầu tôi đã xuất hiện suy nghĩ đó. Và như thế, tôi quyết định đến với Liên Minh Huyền Thoại.
Ban đầu, tôi đảm nhiệm vị trí sản xuất và phụ trách mảng nội dung vì đây là thế mạnh của tôi. Công việc của tôi trong suốt thời gian đó là làm hình ảnh, video và viết kịch bản. Công việc này dính với tôi tới bây giờ và chưa có ai để thay thế cả. Tuy nhiên, mục tiêu ban đầu của tôi khi đến với LMHT không phải là làm MC.
Tôi phải điệu đà, “giả gái” trước máy quay
Nhiều khi, tôi cảm thấy mình không hợp với việc phải làm “talent on cam” (người đứng trước máy quay – PV). Chắc anh cũng theo dõi tôi trên Facebook. Anh thấy đấy, tôi là một đứa tùy hứng và nhạy cảm. Làm talent on cam khổ lắm, không được sống với thứ mà mình mong muốn đâu.
Năm 2014, tôi tình cờ được đề nghị làm MC. Khi tôi lên cast thử thì mọi thứ rất ổn. Tôi làm bản tin FIFA Online 3 cho VETV được 3 tháng thì chuyển sang LMHT.
Thời gian sau, tôi bận học và cũng muốn thử sức ở những lĩnh vực mới như sản xuất. Tôi cảm thấy không hợp để trở thành kiểu người được thổi phồng danh tiếng. Lúc đó, tôi nói rằng hãy để những người khác thích hợp lên làm.
Ở Việt Nam, công việc hiện tại của tôi gọi là MC nhưng ở nước ngoài thì tên gọi của nó là host (người đảm nhận vai trò dẫn dắt sân khấu – PV). Tôi cảm thấy công việc đơn giản chỉ là dẫn dắt các tuyển thủ chia sẻ góc nhìn trong trận đấu thôi. Trận đấu mà mình xem thì nó diễn ra rồi. Tuy nhiên, cái khó là phải khai thác được điều gì đó ở góc nhìn của người trong cuộc nhiều hơn, cảm xúc của họ và thậm chí là những thứ xung quanh cuộc sống bên ngoài nữa.
Đây là công việc khá thú vị bởi tôi thích giao tiếp 1 vs 1. Ban đầu tôi cảm thấy áp lực khi phải nói trực tiếp trước cả trăm nghìn người xem và không được nói sai, quên bài hay lố lăng quá. Tôi phải giữ mọi thứ cân bằng. Công việc càng khó thì càng thú vị.
Tôi nghĩ mình đã nói sai nhiều trong khoảng thời gian đầu. So với các khu vực khác, mấy chị host sẽ cầm kịch bản lên sân khấu. Cá nhân tôi thì không cầm kịch bản từ buổi đầu tiên lẫn trong các bản tin.
Tôi nghĩ việc không cầm kịch bản đã bắt bản thân mình phải học thuộc nội dung từ những buổi đầu tiên. Việc đó tốt cho tôi rất nhiều ở giai đoạn về sau. Thay vì đặt câu hỏi cho tuyển thủ như trả bài thì tôi bắt đầu trò chuyện với họ theo cách thoải mái dù cho việc đó khó hơn.
Công việc này yêu cầu khả năng ăn nói, ngoại hình cũng phải tươm tất. Trước đây, tôi là kiểu xuề xòa và nam tính. Khi lên sân khấu hay xuất hiện trước máy quáy, tôi phải điệu đà. Tôi hay dùng một từ là “giả gái”. Tôi phải nói chuyện trau chuốt và cẩn trọng.
Về mặt chuyên môn, tôi phải chơi game liên tục vì mỗi phiên bản cập nhật có rất nhiều thay đổi. Mình phải chơi thì mình mới biết được chứ anh.
Một cái cực kỳ khó và quan trọng nữa mà tôi phải kể đến là lịch sử giải đấu. Sẽ rất khó nếu như tôi nhảy vào một giải đấu mà không biết năm ngoái ai đánh hay, ai đánh tệ, ai vô địch, ai đứng chót bảng, năm trước nữa thì sao hay tuyển thủ này mới trở về từ nước ngoài như thế nào.
- MC Minh Nghi tạm biệt ‘chặng đường 8 năm’ cùng LMHT Việt Nam
- LMHT: MC Minh Nghi “hút hồn” người hâm mộ phương Tây tại MSI 2019
Anh thấy thế có đúng không? Sẽ rất khó nếu như mình không nắm được lịch sử của giải đấu này và toàn thế giới.
Một trong những người giúp đỡ tôi nhiều nhất về mặt chuyên môn là BLV Hoàng Luân, người được coi như là sếp của tôi. Những anh em khác cũng hỗ trợ tôi trong lúc làm việc.
Tôi cảm thấy may mắn khi được người khác kiên nhẫn với mình từ những cái nhỏ như vậy trong những năm tôi chưa biết gì cả. Sau này, tôi cảm thấy đó là lợi thế lớn. Tôi quen công việc rồi thì chỉ cần tập trung vào chuyên môn thôi.
Khoảng thời gian đầu vào VETV, tôi không cảm thấy khó khăn gì lắm. Tôi học kịch bản và cố gắng thể hiện màu sắc cá nhân riêng của mình. Kiểu như là “Bạn làm hay không bằng việc bạn làm cho người ta nhớ”.
Khi quyết định được màu sắc cá nhân, tôi thể hiện đây là chương trình để trò chuyện, chia sẻ với tuyển thủ chứ không phải là bản tin thời sự.
Tôi không lấy bất kỳ ai làm hình mẫu
Thỉnh thoảng tôi cũng đọc được những câu phê bình là phỏng vấn mà cứ như nói chuyện vậy. Tuy nhiên, điều đó cơ bản là thứ mà tôi định hướng.
Tôi muốn khi phỏng vấn tuyển thủ là hai người đang uống cà phê và nói chuyện với nhau chứ không phải trả bài. Tinh thần của tuyển thủ sau trận đấu có phần hơi căng thẳng và họ cũng không giỏi giao tiếp.
Điều thành công nhất của tôi là có thể phỏng vấn tuyển thủ như nói chuyện với bạn bè.
Người ta cứ hay gọi tuyển thủ, bình luận viên hay MC là người của công chúng. Cứ coi tôi là người có một nửa của công chúng vì bất kỳ phát ngôn nào của tôi cũng sẽ được chú ý. Áp lực với tôi là phải ăn nói cẩn trọng.
Tôi là người nóng tính và nhạy cảm nên từng có rất nhiều lần đứng trước viễn cảnh phải phản pháo lại những bình luận mà bản thân không vừa ý. Áp lực của tôi cũng là việc phải thể hiện sự chuyên nghiệp và có trách nhiệm với công việc.
Nhiều lần tôi áp lực đến nỗi muốn bỏ nghề. Trong giây phút có suy nghĩ ấy, tôi tự nhủ: “Ba mẹ cho ăn học, là học sinh giỏi suốt 12 năm, làm từ công ty này đến công ty kia mà sao mình lại chọn cái nghề bị chửi từ đầu đến cuối vậy?”.
Có rất nhiều lúc tôi muốn nghỉ. Tuy nhiên, điều quan trọng là tôi có trách nhiệm với công việc, biết mình đang làm gì, cho tổ chức nào.
Tôi không lấy bất kỳ ai làm hình mẫu. Tôi xem tất cả giải đấu lớn trên thế giới: Bắc Mỹ, châu Âu, Trung, Hàn. Tôi học theo format và số lượng câu hỏi của họ. Thường thì các anh chị bên Bắc Mỹ không bàn tới chuyên môn mà chỉ hỏi về tinh thần kiểu vui vẻ để đẩy không khí lên. Ở Hàn Quốc, người ta thường nói nhiều về chuyên môn, đưa các tình huống trong trận đấu vào để tuyển thủ chia sẻ.
Phong cách mà tôi hướng tới là giống với các chị bên LPL. Ở đó nhiều MC nữ lắm nhưng mỗi người đều có phong cách riêng. Tôi thấy điều đó là cân bằng và phù hợp với màu sắc của VCS vì vẫn có những câu hỏi xung quanh đời sống tuyển thủ, cảm xúc rồi tới chuyên môn.
Màu sắc riêng của tôi là không cầm kịch bản trên tay. Đó là quy tắc. Tôi cố gắng thay đổi những câu hỏi dập khuôn, nhàm tai và không cần thiết. Tôi xoay chiều theo tính cách của từng tuyển thủ và tình huống trận đấu. Hay nói theo cách khác, tôi cố gắng gài câu trả lời và câu hỏi.
Đây là công việc rất khó và đã rèn luyện tính cách của tôi rất nhiều. Khi làm công việc này, tôi lại sợ làm hỏng hình ảnh của giải đấu, tuyển thủ và vai trò MC. Bây giờ, tôi cảm thấy mình đã thể hiện mặt tốt ra ngoài nhiều hơn, mài bớt mặt xấu và kiềm chế tốt hơn.
Giấc mơ vươn ra thế giới
Tôi đang được làm công việc mình thích. Tôi cảm thấy Esports là cái nghề rất vui dù đã trải qua nhiều nghề khác như trợ lý giám đốc, sale và marketing. Không có công việc nào chứng kiến được cảm giác thắng thua, vui buồn trong một ngày diễn ra liên tiếp như Esports. Nói một cách dễ hiểu hơn thì Esports cho tôi những cảm xúc mới lạ theo kiểu liên tục.
Esports giúp cuộc đời tôi có nhiều màu sắc và mục tiêu hơn thay vì làm một công việc khác ngày này qua ngày khác cũng như giậm chân tại chỗ.
Tôi nghĩ có được thì chắc chắn phải có mất. Tôi mất sự tự do thể hiện tính cách của mình. Tôi ít dùng mạng xã hội, không phát ngôn thiếu kiểm soát. Hồi xưa, ai chửi tôi là tôi chửi lại nhưng giờ thì không được như thế. Tôi nghĩ mất thế này là đủ rồi. Tôi không nhìn vào mặt tiêu cực quá nhiều.
Tôi vượt qua áp lực bằng cách nhìn vào những cái mình có nhiều hơn. Nghề này mang lại cho tôi tiền bạc, mối quan hệ, hình ảnh cá nhân và khả năng phát triển. Tôi sẽ tiếp tục công việc này để biết được mình sẽ đi xa tới mức nào.
Có những lần bị chỉ trích, tôi tìm đến những người bạn thân để xả. Tôi khóc lóc với mọi người rằng mình làm mọi thứ đều có lý do mà. Nhiều khi tôi thấy tội cho những người bạn vì họ đã rất kiên nhẫn.
Khi bắt đầu làm MC, tôi chẳng có mục tiêu gì cả vì nghĩ mình chỉ là giải pháp tạm thời thôi. Từ MSI 2019, tôi mới bắt đầu nghiêm túc với công việc này. Mục tiêu của tôi không phải là nổi tiếng. Nếu muốn như vậy thì tôi về làm streamer rồi.
Tôi muốn đi thật xa, hướng đến những giải đấu quốc tế. Tôi cũng đã lên kế hoạch để đến với Chung Kết Thế Giới.
Năm ngoái, CKTG diễn ra ở Đức nhưng tôi không xin visa được. Nếu lúc đó tôi đi thì sẽ theo dạng media độc lập. Đức không nhận visa du lịch nên nếu muốn đi, tôi chỉ có thể xin visa qua Pháp rồi đi tàu tới địa điểm của CKTG.
Tôi cảm thấy khá tiếc vì đã quen với nhiều người trong ekip của CKTG và các MC từ những khu vực khác. Mọi người hẹn tôi nhiều lần nhưng 2 năm rồi không gặp được.
Kỷ niệm đáng nhớ nhất của tôi cũng là MSI 2019. Trước đó, ở vị trí này, tôi đã hoài nghi về bản thân vì không được thừa nhận và bị chê trách. Tôi từng đánh mất sự tự tin. Sau mỗi lần như thế, tôi lại nhớ về MSI 2019.
Tôi từng phỏng vấn Doublelift và được anh ấy khen. Tôi cảm thấy: “OK, mình cũng không đến nỗi nào”. Đạo diễn sân khấu và âm thanh ở MSI 2019 đều đánh giá cao sự thể hiện của tôi. Các MC từ nhiều khu vực khác thích phong cách của tôi. Những phản hồi về tôi từ những người tiền bối rất ổn. Điều đó đã giúp tôi đỡ cảm thấy tự ti.
MSI 2019 là điểm nhấn và bước đột phá trong sự nghiệp của tôi. Đó là cơ hội để tôi tìm kiếm sự thừa nhận và tiến xa. Sau này tôi nghĩ rằng các giải đấu quốc tế cũng không khó khăn gì cả.
Tôi cũng nghĩ danh tiếng của mình không chỉ dừng lại ở Việt Nam. Trên Reddit từng có một chủ đề thảo luận về tôi. Phóng viên Travis Gafford nổi tiếng của Bắc Mỹ đã phỏng vấn tôi. Những tờ báo lớn của Trung Quốc cũng viết về tôi. Vậy là vươn ra thế giới rồi đúng không?
Tôi là sự khác biệt
Trong nhiều tháng qua, tôi đã học tiếng Anh và Trung. Tôi từng lo lắng khi nghĩ đến việc bị một người khác cạnh tranh vị trí. Tôi đã đứng trên đây quá lâu rồi. Một ngày nào đó sẽ có người thay thế tôi. Tuy nhiên, chuyện đó không còn quan trọng với tôi nữa.
Tôi không nghĩ mình là người không thể thay thế. Nhưng nếu nói về sự thể hiện màu sắc cá nhân của tôi thì rất khó ai làm được. Ngược lại, tôi không thể thay thế MC Hải Bình hay MC nào khác.
Tôi rất vui khi có những MC là nữ bước vào Esports và tạo ra ảnh hưởng.
Điều giá trị nhất mà tôi học được đúng với câu nói của Sơn Tùng MTP: “Muốn đứng ở vị trí không ai đứng được thì phải chịu được áp lực không ai chịu được”. Đó là bài học mà tôi luôn ghi nhớ.
Chắc chắn 100% là tôi được nhiều người biết đến nhờ LMHT. Nhan sắc là thứ rất quan trọng. Thẳng thắn mà nói thì MC phải có nhan sắc. Tuy nhiên, tôi thấy MC chỉ cần dễ nhìn là được. Bản thân tôi có đẹp đâu? Tôi thấy bản thân mình kỳ cục. Tôi không có nét đẹp phổ thông để ai nhìn cũng thích. Sẽ có những người nhìn tôi là cảm thấy thích luôn và ngược lại.
Thứ quan trọng nhất của MC là khả năng nói chuyện và tương tác. Nếu không biết gì về game, tôi vẫn có thể làm MC miễn là ban tổ chức bố trí người làm nội dung. Điều đó có nghĩa là tôi sẽ được ai đó soạn cho 5-6 câu hỏi. Tôi có thể học thuộc nó trong vòng 7 phút và lên phỏng vấn bình thường.
Tôi có thói quen là đi làm không nghỉ ngày nào. Giải đấu diễn ra vào cuối tuần thì những ngày còn lại tôi làm công việc khác. Ngày nào tôi cũng lên văn phòng, không làm việc thì chơi game. Song, tôi chơi game cũng có nghĩa là làm việc. Tôi không thể nào thoát được vòng quay ấy.
Tôi phải xem các giải đấu để học được những điều tốt nhất. Tôi không ngừng học hỏi và cũng chơi game liên tục. Dù không muốn, tôi vẫn phải dùng Facebook để cập nhật tin tức bên lề trận đấu và theo dõi tuyển thủ.
Tôi là con người của công việc nên ít đi chơi. Mỗi ngày tôi ngủ có 4 tiếng, việc đó đủ để nói lên rằng tôi cùng làm việc như thế nào. Tôi luôn làm từ hai đầu việc cùng lúc trở lên.
Bạn bè thì tôi không có nhiều. Những người bạn thân nhất của tôi thì mỗi đứa làm một nghề. Tôi không bận thì chúng nó cũng bận rồi. Tôi cũng đánh đổi thời gian dành cho gia đình. Mẹ tôi được nghỉ Chủ nhật thì ngày đó tôi lại đi làm. Tôi tranh thủ từng lúc để có thể nói chuyện và đi chơi với mẹ.
Từ trước tới giờ mẹ chưa cấm tôi làm gì cả. Tôi nghĩ mẹ có cảm thấy tự hào về tôi. Ngay từ khi chưa làm được gì, mẹ đã cảm thấy tự hào về tôi rồi. Hồi xưa tôi làm mọi thứ từ nhỏ đến lớn để mẹ vui.
Tôi muốn đi thật xa. Nền tảng để tôi làm được điều đó là phải phát triển bản thân về chiều sâu và chuyên môn chứ không chỉ hình ảnh.
Nếu một ngày nào đó phải rời vị trí MC và không còn ở trong giới Esports, tôi nghĩ sẽ ổn thôi. Tuy nhiên, tôi sẽ cảm thấy hụt hẫng vì đã quen với việc chứng kiến chuyện thắng bại mỗi ngày. Có quá nhiều nguồn năng lượng xung quanh tôi. Điều tôi nhớ nhất khi rời xa Esports là những tuyển thủ. Tôi quý họ lắm. Đó là những người bạn, em trai của tôi.
Tôi nghĩ nếu mình được là hình mẫu ở vai trò MC trong giới eSports cũng hay đấy. Dưới góc nhìn của vai trò phụ trách sản xuất, tôi rất thích những người có thể nói chuyện thoải mái với tuyển thủ và khai thác nội dung linh hoạt.
Sau này, khi không làm MC nữa, tôi sẽ về lại vai trò sản xuất nội dung. Khi đó, có thể tôi thích người giống mình bây giờ.
Tôi không thể giống người khác. Nếu tôi giống người khác, mọi thứ sẽ đi sai hướng. Tôi phải đi con đường của mình. Sự cứng đầu đã giúp tôi có được vị trí trong làng Esports, hình ảnh và những người yêu thích mình riêng biệt.
Nội dung: Minh Nghi
Chấp bút: Thành Đạt
Đồ họa: Thành Đạt
XEM THÊM: LMHT: MC Minh Nghi “hút hồn” người hâm mộ phương Tây tại MSI 2019